Bộ phim Đào, Phở và Piano là một câu chuyện tình yêu lãng mạn nhưng cũng đầy dung dị, phản ánh tinh thần bất khuất và lãng mạn của người Hà Nội trong những ngày tháng khốc liệt của chiến tranh. Bộ phim không được quảng bá nhiều nhưng lại thu hút được sự chú ý của cộng đồng mạng bởi sự độc đáo và sâu sắc của nội dung và hình ảnh. Bộ phim do NSƯT Phi Tiến Sơn đạo diễn và viết kịch bản, với kinh phí 20 tỷ đồng do nhà nước tài trợ.
Nét chấm phá lãng mạn giữa sự tàn khốc của chiến tranh
Đào, Phở và Piano diễn ra trong trận chiến đông xuân kéo dài 60 ngày đêm từ cuối năm 1946 đến đầu năm 1947 ở Hà Nội. Nhân vật chính là Văn Dân (Doãn Quốc Đam), một chàng dân quân gan dạ và hài hước, và Thục Hương (Cao Thị Thùy Linh), một cô tiểu thư xinh đẹp và say mê âm nhạc. Khi mọi người đã rời khỏi thủ đô để tránh bom đạn, họ lại quyết định ở lại, không ngại nguy hiểm, để bên nhau trong những ngày có thể là cuối cùng của cuộc đời.
Xem thêm: QBV 2023 Hoàng Đức lái G63 hóa ra chỉ là “đồ đi mượn”, lộ mức lương quần đùi áo số bạc bẽo
Bộ phim là một nét chấm phá lãng mạn giữa sự tàn khốc của chiến tranh. Đạo diễn Phi Tiến Sơn không dùng nhiều cảnh chiến đấu mà tập trung vào những khung hình gợi cảm, thể hiện tình yêu nước qua những câu chuyện nhỏ. Văn Dân phải đi tìm đạn dược cho đơn vị, nhờ sự giúp đỡ của một cậu bé đánh giày, với điều kiện phải mang về hành lá cho ông hàng phở. Thục Hương trở về Hà Nội để tìm Văn Dân, dùng cớ quên chiếc đàn piano quý giá ở nhà cũ. Nhưng khi cô đến, Văn Dân đã đi vắng, chỉ còn lại chiếc đàn piano bị bỏ quên.
Bộ phim còn có những nhân vật phụ đáng yêu, mang theo những số phận và câu chuyện riêng. Họ đều có chung một điểm là tinh thần lạc quan và tích cực giữa những hoàn cảnh khó khăn và khắc nghiệt. Có thể là một cậu bé đánh giày làm giao liên, chỉ mong được ăn một bát phở nóng hổi mỗi sáng. Có thể là một ông họa sĩ già bám trụ lại Hà Nội để thắp hương cho những người lính hy sinh và hoàn thành bức tranh cuối cùng của đời mình.
Những nhân vật này cùng tạo nên một bức tranh về một Hà Nội hào hùng và lãng mạn, không chịu khuất phục trước giặc ngoại xâm, vẫn biết tận hưởng những điều đẹp đẽ của cuộc sống, như mùi vị của bát phở hay sắc màu của những cánh hoa đào. Trong những lúc u ám nhất, họ vẫn giữ được lòng yêu nước và tình yêu đôi lứa. Đạo diễn Phi Tiến Sơn đã làm nên một bộ phim chiến tranh mà không cần dùng nhiều bom đạn, mà chỉ cần những thước phim tài liệu để thể hiện sự thật. Đào, Phở và Piano là một bức tranh về một Hà Nội bất khuất và lãng mạn, nơi chiến tranh không chỉ mang lại đau khổ mà còn là cơ hội để con người gần nhau hơn và vĩnh viễn gắn bó. Và với những nhân vật trong phim, cái chết cũng không thể cản trở khát vọng sống và yêu của họ.
Kịch bản chỉn chu, lối kể chuyện sáng tạo
Với kịch bản hoàn hảo và lối kể độc đáo, Đào, Phở và Piano là một bộ phim chiến tranh mang đến một góc nhìn lãng mạn về những nỗi đau của dân tộc. Các nhân vật trong phim được xây dựng rõ nét, có tính cách riêng biệt và có sự phát triển theo cốt truyện. Câu chuyện phim được chia thành nhiều phân đoạn hài hước và gợi cảm, tạo nên một bầu không khí vừa căng thẳng vừa lãng mạn. Từ đầu đến cuối, phim không có khoảng lặng nào, luôn giữ được sự hứng thú của người xem.
Lời thoại trong phim được chăm chút kỹ lưỡng, vừa sắc sảo vừa duyên dáng, hài hước. Các thông điệp về tình yêu quê hương, tình yêu cái đẹp được thể hiện một cách tinh tế, không rập khuôn hay giáo huấn. Dàn diễn viên dù có sự chênh lệch về trình độ nhưng cũng hoàn thành tốt vai trò của mình trong các cảnh quan trọng của phim.
Đạo diễn Phi Tiến Sơn sử dụng lối kể không theo thứ tự thời gian, tạo nên sự bất ngờ và hấp dẫn cho người xem. Phim bắt đầu bằng một cảnh nóng giữa hai nhân vật chính, rồi chuyển sang những cuộc chiến đấu khốc liệt giữa quân dân ta và kẻ thù. Các tình tiết được bố trí hợp lý để tạo nên một câu chuyện liền mạch và cuốn hút.
Điểm yếu lớn nhất của Đào, Phở và Piano là bối cảnh và kỹ xảo. Dù có kinh phí 20 tỷ, phần thiết kế mỹ thuật của phim không thực sự ấn tượng và không tạo được nhiều hiệu ứng thị giác cho người xem. Các cảnh cháy nổ, bom đạn trong phim cũng không chân thực, không đạt yêu cầu của một bộ phim chiến tranh.
Chấm điểm: 3.5/5
Tóm lại, Đào, Phở và Piano là một bước tiến mới của các dự án điện ảnh do nhà nước đầu tư. Với một câu chuyện lôi cuốn, không nặng nề giáo điều và có nhiều điểm cảm động, tác phẩm đã tạo nên một làn gió mới cho đề tài phim chiến tranh và thu hút được nhiều khán giả trong những ngày qua.
Theo dõi Bongda Soha mỗi ngày để liên tục cập nhật nhiều tin hot trong giới giải trí nhé!
Open this in UX Builder to add and edit content